Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

Lảm nhảm linh tinh

Ngồi nghe Moira nhiều đâm ra dở hơi.
Viết vài dòng lảm nhảm.

Hỡi những thành viên sau này, trên lưng các người là gánh nặng của "sự nổi tiếng" đè lên. 

Trải qua bao tháng ngày, gió sẽ thổi về đâu? 


Hỡi thần định mệnh, trong tay người sợi chỉ trắng của số mệnh đang rung lên. Người có thể mải miết kéo sợi không cần lý do, nhưng chúng tôi đang vật lộn như hiện tại vì cái gì đây?


 Ôi, mái nhà ở Akihabara thân thương. Hình bóng nơi sân khấu như đang hửng sáng lên.

 Mỗi khi trời chuyển sang thu, mình lại nhớ về những ngày hai ta ở bên nhau. 

Hoàng hôn rồi bóng đêm buông xuống, giờ đây như xé toang lồng ngực nóng. 

Hỡi trời cao, con nên nghe theo điều gì? Nên kiếm tìm điều gì? 

Tiếng nhịp chân tập ở sân khấu ngày nào, đến giờ mình vẫn còn nhớ từng nhịp của nó. 

Hai cây cột vững chãi nơi nhà hát, mình cảm giác cậu vẫn như đang ở bên. 

Xin đừng nói lời "tạm biệt" bởi ta chắc chắn sẽ còn gặp lại. 

Dù ở bất cứ nơi nào, chỉ cần nhìn về nơi nhà hát này, mình có thể cảm nhận được cậu đang ở bên cạnh.

Một con người đa cảm.

Một con người trầm lắng.

Đôi tay vươn ra, cố đoạt lấy vị trí cao nhất.

Nhưng bản thân không giữ nổi nên tuột mất vị trí ấy.

Hết tranh giành lại đến ganh ghét nhau, chẳng phải nước mắt sẽ rơi thêm ư?

Cạnh tranh sẽ không bao giờ chấm dứt ở nơi đây.

Giờ ta còn được chọn để làm gì đây? Ta nên bảo vệ thứ gì?

A... Trời cao, chúng con nên sợ hãi điều gì? Nên yêu thương điều gì?

Quy luật của thế giới này sẽ gò bó tất cả.

Hỡi những người đồng đội, ta cần cần nuôi dưỡng điều gì đây? Nên từ bỏ điều gì?

Phải chăng chương đầu đang kể lại "câu chuyện về những kẻ đã gây dựng nên nơi đây" ?



Ngoài ra thì chế thêm 1 đoạn khác =v=

Chúng ta không nhảy được tốt như Dancer chuyên nghiệp, nhưng vẫn muốn làm Idol là sai sao?

A... những ngày tháng tuổi thơ thông thường đã bán đi cho giấc mộng rồi.

Chúng ta không hát hay được như Utada Hikaru, không được dạy thanh nhạc đàng hoàng nhưng vẫn muốn hát trên sân khấu là sai sao?

Aa... Chẳng phải ngay từ đầu ta đã chấp nhận bản thân vốn chỉ là những kẻ bình thường.

Giờ là thời điểm những đóa hoa này bừng nở, những [Idol có thể gặp mặt]

Hoa nở, hương gió, chỉ có ở riêng mùa xuân.

Công ty đỡ đầu danh tiếng ư, chúng ta làm gì có.

Thương hại ư, chúng ta đâu cần... đừng coi chúng ta như những tên ngốc

Đừng tự cho bản thân quyền phán xét như vậy...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét