Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Fic mới chap 2.5

Tiếp tục. Ngắn. Và câu là chính =v=.
Chú thích là còn chỉnh sửa fic nhiều =v=
----------------------------------------------------------

Chap 2.5


Quả đúng như tôi dự đoán, câu đầu tiên Atsuko hỏi là điều chỉ có mấy cô gái đang yêu muốn khẳng định tình cảm của bạn trai dành cho mình đem ra hỏi. Nhưng bộ mặt của cậu ấy khi nói câu đó thì tôi dám cá là chẳng ai dám nghĩ rằng Atsuko là con gái đang yêu hết.

-Cậu nghĩ sao về mình, Minami?

Vừa nói Atsuko vừa thổi cốc cà phê với một vẻ bình thản.

-Thì yên lặng, đôi khi có gì đó đáng sợ cũng như cái cách mà cậu uống cà phê bây giờ vậy.

-Cậu thẳng thắn thật đấy.

Atsuko nhấp một ngụm rồi đặt tách cà phê xuống. Tôi có cảm giác cậu ấy đã khẽ mỉm cười chỉ trong tích tắc.

-Nếu mình nói rằng cuộc sống đằng sau rừng cây kia là một thứ khốc liệt và khinh hoàng hơn những gì cậu vốn thấy rất nhiều thì cậu nghĩ sao?

Tôi nghe vậy rất bất ngờ, và còn chưa hiểu nổi những gì cậu ấy vừa nói. Cái gì mà “khốc liệt” hay “kinh hoàng”, tôi hoàn toàn không hiểu. Nhưng chưa đợi lời đáp của tôi cậu ấy đã nói tiếp:

-Có người từng nói, con người ta chỉ có thể biểu hiện những cảm mà mình từng nhận được. Giống như một đứa trẻ, từ ngày nhỏ được những người xung quanh yêu quý, cười nói và yêu thương, nó cũng sẽ biết yêu thương người khác. Nhưng mình thì không thể.

Atsuko mở lòng bàn tay của cậu ấy ra và tôi nhìn thấy những vết chai. Nhìn qua cũng hiểu là chỉ những người thường xuyên cầm nắm những vật nặng mới có bàn tay như vậy.

-Từ ngày nhỏ mình đã được nuôi dưỡng chỉ biết chiến đấu và chiến đấu. Mình cũng không hiểu lý do chiến đấu là gì. Tất cả những gì mình đã nghe chỉ là “con là người mang họ Maeda”. Có lẽ vì vậy mà mình không thể hòa đồng nổi.

Cậu ấy ngẩng lên nhìn dòng người tấp nập qua lại ở bên ngoài và tiếp tục nói:

-Giá như mình không được đi học ở một ngôi trường bình thường, không nhìn thấy cảnh những đứa trẻ cùng tuổi được cha mẹ yêu thương và chiều chuộng ra sao, có thể mình đã không có chút nào khao khát hay ghen tị.

Có vẻ như tôi đã đoán đúng phần nào với ấn tượng đầu tiên của mình về Atsuko. Nếu không ở trong gia tộc Maeda đó, có thể cậu ấy đã khác biệt rất nhiều. Nhưng một câu hỏi khác lại hiện lên trong đầu tôi “rút cục cái gia tộc quái quỷ đó đang làm việc gì?”

Atsuko uống một hơi hết cốc cà phê đã nguội đi nhiều của mình. Tôi chỉ ngồi đó và lắng nghe. Tôi không muốn cắt ngang mạch câu chuyện mà khó khăn lắm mới có thể nghe được này.

-Sau khi gặp Minami, mình đã có thể cười, có thể thấy vui. Mình rất cảm ơn cậu.

Atsuko đặt tiền lên bàn và đột ngột đứng lên.

-Sắp tới có lẽ ta không còn gặp lại nhau được. Nếu có, mình nghĩ sẽ không thể cười với Minami như hôm nay được nữa.

Atsuko quay lại nhìn tôi. Nụ cười kì lạ mà tôi đã nhìn thấy ở ngày lễ khai giảng, và cả ở công viên xuất hiện trên môi cậu ấy. Nghe những lời của Atsuko, tôi không nhấc chân lên nổi, chỉ ngồi đó nhìn cốc cà phê đã nguội hẳn của mình.

Trong suốt mùa hè đó, tôi đã không thể gặp lại Atsuko. Và đến khi vào năm học nỗi nhớ của tôi với cậu ấy đã được thay thế bằng một điều bất ngờ. Người ta nói rằng ở thị trấn của tôi đang có những vụ án mạng xảy ra. Theo như ông chú họ làm bên ngành cảnh sát của tôi nói thì những thi thể bị biến dạng đến độ người ta không tin đó là do con người làm. Bên cạnh đó thì Atsuko luôn nghỉ học, kể từ ngày chúng tôi  đi học lại sau kì nghỉ hè đã được một tháng.

-Minami! Minami!

Tiếng gọi quen thuộc khiến Minami tỉnh giấc. Mắt cô lờ mờ mở ra, nhìn thấy Atsuko đang cầm điện thoại và chỉ vào nó.

-Mariko gọi. Nói là muốn gặp cậu.

Nghe vậy, Minami dụi mắt, vội vàng xuống giường và chạy ra chỗ điện thoại.

-Minami, có chuyện này chị muốn báo cho em. Hãy đến văn phòng ngay đi.

-Chị không nói qua điện thoại được sao?

-Không, nếu em không muốn bị trừ lương thì em có mười phút để đến đây.

Sau câu nói ấy, Minami chỉ còn nghe thấy những tiếng tút tút từ đầu dây bên kia. Cô vội thay đồ, chào tạm biệt bạn mình và phi đến văn phòng với tốc độ nhanh nhất có thể.

Lên đến gác hai, Minami vội đẩy cửa phòng và chạy vào. Cô dừng lại trước bàn làm việc của Mariko và chống tay xuống hai đầu gối, vừa thở hổn hển vừa nói:
-Chị… có chuyện gì mà… gấp vậy?

-Có người muốn tìm Maeda Atsuko. Lương trả gấp mười lần công việc bình thường. Thậm chí còn đưa cả hồ sơ của con bé cho chúng ta.

3 nhận xét:

  1. lờ mờ tưởng tượng ra cái chú đang nghĩ mà cũng cảm giác như chả biết cái gì =))
    Mong sẽ có muối hay đường gì đó nhiều hơn cho chap3 ;))
    Nhưng cách chia chap đã có tiên bộ chút chút khi chú đề chap này là 2,5 =))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đến độ này thì dễ phán đoán đoạn sau rồi mà =))))
      Fic này sẽ về lối mòn cũ của ta cũng nên =)), mà vẫn nhiều chỗ rất khác :))))
      Chú chịu khó ăn nhạt mấy hôm =)))))

      Xóa
  2. thanks ad rat nhjeu,cho chap tiep theo thoi ^^

    Trả lờiXóa