Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

Fic thử nghiệm chap 3


Quyết định ném lên sau những ngày dài nhàm chán dài cổ chờ điểm mà không thấy đâu :-<
Ngoài ra fic hiện đã có hướng đi, có thể sẽ qua giai đoạn thử nghiệm =))))
-------------------------------


Khi Atsuko tỉnh dậy, cô thấy toàn bộ không gian xung quanh mình chỉ toàn một màu trắng. Một giọng nói vang lên:
-Ngươi đã vướng phải cánh cổng không gian. Ngươi sắp đến một thế giới khác. Hãy cố gắng tồn tại ở đó để mong tìm được ngày trở về.
-Ai đang nói vậy?

Atsuko hết sức ngạc nhiên. Nếu theo những lời này thì hiện tại cô không còn ở thế giới của mình nữa.

-Ta là cánh cổng này. Mỗi lần có người xuất hiện ở đây ta sẽ thông báo cho họ biết vài điều.
-Vậy làm thế nào để tôi có thể trở về?
-Cánh cổng chỉ xuất hiện vào đêm trăng tròn, tùy theo lịch của từng thế giới. Địa điểm và thời gian cụ thể thì ta không thể biết được. Vì vậy hãy cố mà sống.

Atsuko mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một khu rừng với những tán cây phát sáng. Ở gần đó có một hồ nước nhỏ. Trước mặt cô có rất nhiều tinh linh đang bay lượn. Những tinh linh đó giống như những người tí hon với đôi cánh bướm trên vai và đôi tai nhọn.

-Hẳn đây là thế giới khác, mọi thứ ở đây thật khác lạ.

Cô đưa tay lên trên cổ và nhận ra sợi dây chuyền Minami tặng vẫn ở đó. Chỉ vài phút trước họ vẫn còn ở bên nhau nhưng bây giờ cô còn không rõ được khoảng cách giữa hai người là xa hay gần, liệu có thể gặp lại hay không. Atsuko đứng dậy và lại gần phía hồ nước. Khi soi mình vào đó cô vô cùng ngạc nhiên. Vẻ ngoài của cô vẫn vậy, thậm chí cả bộ kimono cô đang mặc ở nhà, chỉ có đôi tai cô là trở nên nhọn hoắt và mái tóc đen lòa xòa chùm lên một phần đôi tai đó. Nói đơn giản là giờ trông cô giống như loài yêu tinh của phương tây mà cô vẫn đọc, vẫn thấy trong những câu chuyện cổ tích.

Atsuko đưa tay lên sờ thử đôi tai mình, thậm chí còn thử cử động tai. Tất cả đều hoạt động bình thường. Atsuko còn thấy được hơi ấm trong lòng bàn tay mình. Cô ngã ngửa ra đất, hiện cô không thể tin vào những gì mình đang thấy.

-Là thật sao? Đây không phải giấc mơ chứ?

Một tinh linh bay đến gần cô và hỏi:
-Có vẻ như cô là người mới đến, có thể cánh cổng đã đưa cô đến đây.
-Thế giới này là sao? Cả đôi tai này nữa.
Tinh linh kia tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
-Ai ở khu rừng này cũng có nó cả. Trước đây cô không có nó à?
-Không hề.
-Có vẻ như ngoại hình của cô đã bị thay đổi đôi chút. Cô có thấy lạ ở đâu nữa không?

Atsuko lắc đầu.

-Có cách nào đi ngược lại cánh cổng mà cô vừa nói không?
-Theo như  tôi biết là không. Nó xuất hiện một cách bất chợt giữa các thế giới có sử dụng phép thuật. Những người ở đây cũng dặn nhau về việc tránh xa nó. Cô có biết sử dụng phép thuật không?
-Ở thế giới cũ của tôi thì có nhưng hiện tại thì tôi không biết được.
-À, nói chuyện nãy giờ tôi quên chưa giới thiệu. Tên tôi là Syl. Rất vui được gặp cư dân mới.

Atsuko rụt rè đưa ngón tay ra chạm vào bàn tay bé nhỏ đang mở rộng của tinh linh kia.
-Tôi là Maeda Atsuko. Cô gọi là Atsuko thôi cũng được.
-Tôi rất muốn đón một vị khách từ phương xa nhưng chưa có cơ hội. Giờ gặp được Atsuko tôi rất vui. Trước tiên tôi cứ dẫn cô tìm một chỗ nghỉ chân đã được không?
-Cảm ơn cô rất nhiều.

Syl bay ở phía trước, Atsuko vội theo sau.
“Dù gì cánh cổng đã nói phải sống. Giờ phải tạm chấp nhận mọi thứ đã.”

Atsuko đưa tay lên nắm sợi dây chuyền trong vô thức. Cô cảm nhận rõ mọi thứ đang hiện ra trước mắt cô đây là hiện thực, không phải là ảo tưởng.

Rời khỏi khu vực với nhiều hồ nước, Syl dẫn Atsuko đến ngôi làng ở trung tâm khu rừng với những ngôi nhà bằng gỗ được dựng trên thân cây khổng lồ hay dựa vào những cái cây đó. Cư dân ở đây chỉ có các tinh linh và yêu tinh. Nhìn thấy Syl dẫn về một người lạ, một vài người tạm dừng công việc của mình để ngó ra xem, một vài người bắt đầu bàn tán. Khi vào đến quảng trường, Syl lên tiếng gọi trưởng làng để báo cáo mọi chuyện. Nhưng thay vì một ông lão chống gậy như Atsuko đang tưởng tượng, một thanh niên cao ráo với mái tóc vàng chạy tới. Vừa đứng lại anh ta đã bắt đầu thở dốc. Atsuko vội đứng lui ra đằng sau Syl và thì thầm vào tai cô bé:
-Đây là trưởng làng à?
-Không.
Syl lắc đầu rồi cười. Cô quay ra hỏi anh chàng kia:
-Thế trưởng làng đâu rồi?
-Thầy đang ra hồ lớn để xem xét về thanh kiếm bởi ông bảo nó có phản ứng lạ. Chắc chút nữa sẽ về.

Người thanh niên nhìn thấy cô gái tóc đen kì lạ đứng đằng sau Syl với vẻ ngoài rụt rè cố nấp sau cô tinh linh nhỏ chỉ mỉm cười và chìa tay ra:
-Chào cô. Xin tự giới thiệu tôi là Elwood, học trò của trưởng làng.
Atsuko bắt tay Elwood và giới thiệu với một giọng rất nhỏ:
-Tôi là Atsuko…
-Cô ấy được cánh cổng đưa đến, tôi tìm thấy cô ấy ngất ở gần hồ.
-Ra vậy, cô có thể nghỉ lại đây. Tôi sẽ báo lại cho thầy sau. Syl dẫn cô ấy đến căn nhà gỗ ở cuối làng nhé.
Syl gật đầu rồi nhanh chóng dẫn Atsuko đi. Vừa bước vào căn nhà Atsuko đã lên tiếng hỏi:
-Có ai ở sống đây không? Tôi có làm phiền mọi người không?
-Bình thường đây là chỗ đón những người khách phương xa của làng nên cô có thể yên tâm là không có ai đâu. Tất nhiên là tôi không thấy phiền.
-Cảm ơn.
-Quần áo của cô hơi lạ, có lẽ vì thế nhiều người thấy ngạc nhiên. Để tôi kiếm cho cô bộ đồ khác, chờ ở đây nhé.

Syl vừa nói vừa nhìn lướt qua bộ trang phục mà Atsuko đang mặc trên người. Thế rồi cô bay ra ngoài để lại một mình Atsuko ở trong đó. Một lần nữa Atsuko nhìn vào mặt dây chuyền, ở cái nơi xa lạ này thì có lẽ đó là thứ duy nhất thân thuộc và gần gũi với cô.
-Không biết hiện giờ Minami đang làm gì nhỉ? Dù sao thì có lẽ mình nên ngủ một giấc cho lại sức.
Atsuko bước lại chiếc giường gỗ và đặt lưng xuống đó, nhắm mắt lại.

Ở thế giới bên kia.

Minami nhanh chóng kể lại sự việc cho nhà Maeda. Tất cả đều dẫn đến một kết luận về cánh cổng không gian. Cha của Atsuko, ngài Maeda đồng ý dẫn Minami đến thư viện riêng của gia đình, để cô được nghiên cứu về hiện tượng kì lạ này ở đó. Đồng thời tất cả những người biết chuyện đều thống nhất không để lộ chuyện này ra ngoài. Họ thông báo lại cho 48 Group rằng Maeda Atsuko bị bệnh nặng phải cách ly, hiện đang nằm trong phòng đặc biệt của gia đình, không ai được phép vào thăm trừ người nhà.

Mặc khác, Minami bắt đầu việc nghiên cứu thư viện. Sau công việc ở trong nhóm thì Minami đến nhà Maeda và giam mình trong đó.  Ngoài ra cô thường xuyên tổ chức những cuộc họp giữa đội trưởng của các nhóm chị em, bàn giao công việc và giúp họ thống nhất ý kiến thay vì đưa ra ý kiến trực tiếp như trước. Tất cả đều cảm giác như Leader của toàn bộ 48Group kia như có ý định rời đi, đang gấp rút làm mọi việc để tìm người thay thế cho vị trí của mình.

Một hôm, Yuko tìm gặp Minami. Cô mời Minami đi ăn và nhân lúc đó để nói chuyện.
-Gần đây em có gặp Acchan không?

Minami khẽ cau mày rồi lắc đầu.
-Vậy sao em cứ đến nhà nó suốt vậy?
-Cha cậu ấy nhờ em nghiên cứu cách chữa bệnh, cho phép em vào thư viện.
-Thế à, vậy mà chị tưởng em định tốt nghiệp chung với nó. Ngày được định trước là nó sẽ tốt nghiệp sắp đến mà cứ như vậy thì tính sao bây giờ.
-Chị đã nói vậy em sẽ nói thật với chị.

Yuko ngạc nhiên, chực đưa cốc nước lên miệng uống thì bỏ xuống. Minami mở lời:
-Sắp tới em có thể sẽ vắng mặt một thời gian. Cụ thể thế nào em chưa biết nhưng em sẽ cố gắng trở về càng sớm  càng tốt.

Phải, theo những nghiên cứu hiện giờ của Minami thì thời gian cánh cổng kia mở ra là theo định kỳ hàng tháng, nơi nó mở ra và nơi nó đưa người ta đến thì càng mờ mịt. Cô không biết mình sẽ phải mất bao nhiêu lâu để có thể gặp lại Atsuko nhưng cô quyết tâm phải đưa được bạn mình trở về.

Yuko tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
-Càng sớm càng tốt? Em nói thế mà nghe được sao? Em làm leader kiểu gì vậy.
Trán của Minami nhăn lại, hai bàn tay nắm chặt và cô cúi gằm mặt xuống.
-Hiện giờ em chưa thể rõ được. Nhưng có lẽ một vài tuần nữa mọi thứ sẽ rõ ràng hơn. Cũng không phải là em sẽ rời đi một cách đột ngột nên chị yên tâm.

Yuko ngả lưng xuống ghế và thở dài. Bạn thân bị ốm như vậy thì kẻ nào bình tĩnh nổi, cô càng không hiểu cái bệnh quái đản nào lại hành hạ Atsuko đúng lúc thế này.

-Em đã nói thế thì chị và mọi người cũng chỉ biết vậy. Giờ chỉ có thể mong cho con bé sớm khỏe chứ làm được gì.
-Vậy em xin phép về trước.
Minami đứng dậy, cúi đầu chào Yuko rồi nhanh chóng rời khỏi đó.

Sau nhiều tháng nghiên cứu ròng rã, Minami đã tìm ra cách nhận biết được khi nào cánh cổng sẽ mở ra. Cô cũng đi đặt những vật có khả năng cảm nhận năng lượng khắp thành phố để có thể nhận tìm ra được cánh cổng theo dạng năng lượng mà cô đã lưu lại. Tuy rằng mỗi tháng một lần nhưng do chưa quen với tín hiệu thu được trên bản đồ hiển thị nên lần nào Minami cũng để lỡ dịp cánh cổng kia mở ra. Lần chính xác nhất có lẽ là vừa lúc nó đóng lại.

Biết mình đã gần đến đích, Minami đưa ra thông báo cho nhóm và chuẩn bị mọi thứ đồ đạc cần thiết cho cả cô và Atsuko.

Ở thế giới kì lạ Atsuko đang sống.

Từ khi đến đây, Atsuko cũng không bước ra khỏi căn nhà gỗ kia, dẫu có cũng chỉ ra quảng trường hoặc ra ngọn núi phía sau ngôi làng. Chỉ có Syl là người nói chuyện với cô nhiều nhất, cũng là người cô dễ nói chuyện nhất. Một thời gian ngắn Atsuko đã biết được cách sử dụng phép thuật, đã có thể thực hiện những đòn đơn giản hay gia tăng tốc độ nhờ những gì Syl và những người dân trong làng chỉ cho cô. Trong một lần nói chuyện, thấy Syl kì lạ nên Atsuko đã lần đầu tiên đặt câu hỏi về người bạn mới của mình thay vì những chuyện đang xảy ra ở thế giới này:
-Cậu trông có vẻ hơi kì lạ.
-Ừ. Trưởng làng vừa cho tớ biết, sắp tới có thể sẽ có một vài kẻ tới tấn công nơi này.
-Tấn công? Tại sao?
-Vì làng có một thanh thần kiếm được thờ ở trên núi. Người ta đồn nó có sức mạnh to lớn nhưng trưởng làng nói rằng chỉ có người được thanh kiếm chọn mới có thể sử dụng nó.
-Đó là lý do mà mấy hôm nay mọi người đều chuẩn bị vũ khí đấy à?
Syl gật đầu. Atsuko trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi nói với bạn mình:
-Cậu có thể tìm giúp tớ một thanh kiếm được không?
-Để làm gì?
-Tớ đã chịu ơn mọi người ở đây rất nhiều. Giờ tớ muốn góp chút sức lực.
-Liệu cậu có chiến đấu nổi không?
-Trước đây tớ hay sử dụng thứ vũ khí khác nhưng không sao bởi thể lực của tớ không đến nỗi tồi. Cậu cứ lấy giúp tớ nhé.

Syl gật đầu rồi cô dẫn Atsuko vào làng và đến chỗ người thợ rèn, hỏi xin cho bạn mình một thanh kiếm. Trở về ngôi nhà, Atsuko nhớ lại trận chiến trước khi đến đây, nhớ về cách sử dụng kiếm của Minami. Rồi cô niệm phép lên thanh kiếm của mình và bắt đầu thực hiện vài đòn cơ bản mà cô có thể nhớ ra.

Ngày hôm sau, trưởng làng có lệnh gọi Atsuko đến gặp ông trên đền thờ thanh kiếm. Khi cô đến nơi có một thứ ánh sáng xanh kì lạ tỏa ra từ bên trong ngôi đền.  Trưởng làng bước ra và nói chuyện với Atsuko.
-Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ, cư dân mới.

Atsuko khẽ gật đầu. Trước mặt cô lúc này là một ông lão lớn tuổi, cũng phải gần chín mươi, ông chống gậy với một bộ râu dài màu trắng cùng vô số nếp nhăn trên mặt và trên da.

-Từ ngày cô đến đây, thanh kiếm này đã phản ứng như vậy. Và hiện giờ khi cô ở đây thì phản ứng của nó dữ dội hơn bao giờ hết. Quan sát từ xa ta đã nghĩ cô là người có thể tin tưởng được. Với những gì đang hiện ra trước mắt ta đây thì ta càng có thể khẳng định chắn chắn về những điều ta nghĩ.
-Ý ngài là?
-Cô có đồng ý nhận thanh kiếm này và giúp đỡ chúng ta không? Chắc hẳn cô cũng nghe Syl nói về những kẻ sẽ đến tấn công làng rồi.
-Tôi chỉ nghe nói đó là loài người đến từ phía Tây. Nhưng tại sao lại là tôi? Không phải làng còn nhiều người khác ư?
-Phải chúng là những kẻ tham lam, muốn có sức mạnh, thanh kiếm sẽ không chấp nhận chúng. Là thanh kiếm chọn, không phải ta.
-Ngài có thể cho tôi thời gian suy nghĩ được không?
-Được thôi, nhưng hãy nhanh lên vì thời gian cho chúng ta không còn nhiều.

Tối hôm đó Atsuko trở về phòng. Lại một lần nữa cô được người khác chọn, giống như trước đây, được chọn làm tiên phong của nhóm. Cô tự hỏi tại sao người ta thích chọn một kẻ bình thường như cô đến vậy. Tự dưng cô thấy chán ghét cái thanh kiếm quái quỷ kia, chọn ai không chọn lại đi chọn cô, một kẻ mới đến, chiến đấu chưa thạo. Làng có cả nghìn người vậy mà lại chọn người lạ, thật khiến cô không thể nào hiểu nổi.
Chạy trốn hay nhận lời đó là những thứ đang lởn vởn trong đầu Atsuko, cô không thể tập trung làm bất cứ việc gì. Cả đêm cô vẫn cứ suy nghĩ về việc đó. Nhớ lại lời nói của vị trưởng làng, sáng hôm sau Atsuko đã đưa ra quyết định của mình, cô tìm lên đền thờ và thấy trưởng làng đã ở đó đợi cô.

-Cô đã có quyết định rồi sao?
-Vâng. Tôi sẽ nhận lời. Giờ không phải là lúc nghĩ mình có đáng hay không, trước mắt tôi muốn hoàn thành những gì mình được giao, không còn cách nào khác.

Vị trưởng làng gật đầu rồi ông mở cánh cửa đá dẫn và bệ thờ để thanh kiếm. Khi Atsuko đi qua trước mặt, ông nói với Atsuko:
-Cô nghĩ sao thì nghĩ, nhưng quyết định ở thanh kiếm này là điều không thể thay đổi. Nó không phải là thứ người ta muốn là được. Quan trọng nhất ta vẫn muốn cô hãy chiến đấu hết mình.
Atsuko gật đầu. Cô bước vào trong và nhấc thanh kiếm lên. Một sức mạnh kì lạ lan tỏa trong người cô, thanh kiếm với lưỡi làm bằng tinh thạch kì lạ trước mặt cô nhẹ hẳn đi, giờ chỉ như một khúc gỗ.
-Cảm giác kì lạ này là…
-Cầm được nó dễ dàng như thế, rõ ràng nó đã chọn cô. Giờ hãy trở về luyện tập. Chúng ta chỉ còn một tuần nữa thôi.

Atsuko nói “vâng” một tiếng rõ ràng. Cô hiểu rõ trách nhiệm mà mình đang gánh. Cô hiểu mình không phải người giỏi nhất nhưng là trách nhiệm đã tìm đến cô, cô sẽ đối mặt, sẽ gánh lấy nó, cô không muốn bỏ chạy, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.

Trở về nhà, Atsuko bắt đầu việc luyện tập của mình. Cầm thanh kiếm lên cô có cảm giác như mọi đòn tấn công, mọi khả năng của nó đang hiện ra trước mắt. Việc cô thực hiện phép thuật cũng dễ hơn hẳn trước đây. Mặc dù trông nặng nề nhưng Atsuko có thể dễ dàng đưa nó đi theo suy nghĩ, những cách thức như ý muốn, không chút trở ngại. Sau một tuần cô đã có thể sử dụng nó một cách thuần thục, và trận chiến đầu tiên ở thế giới lạ cũng đã đến trước mắt.

Ở thế giới bên kia.

Minami sau nhiều lần thử nghiệm, chắn chắn được thành công của chuyến đi sắp tới, cô chuẩn bị mọi đồ đạc và đứng đợi ở chỗ mà theo tính toán của cô cánh cổng sẽ xuất hiện. Khi xoáy nước bắt đầu hiện ra trên mặt hồ yên ả trước mặt Minami, cô đứng dậy và nhảy vào đó.

-Atsuko hãy đợi tớ, nhất định tớ sẽ đưa cậu trở về.
Một thứ ánh sáng chói lòa bao lấy cô, những lời nói về cánh cổng không gian vang bên tai và Minami ngất đi.

2 nhận xét:

  1. cảm giác trước hết là đỡ nhàm hơn 2 chap trước. Giống như đang đọc phần đầu của một cuốn truyện. Hãy cố gắng để nó có sức hút như những cuốn truyện nhé: phần đầu nhàm nhàm phần sau không dứt ra nổi ấy =)))))))

    Trả lờiXóa