Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

Fic chap 5

Một cảnh tưởng có thể dẫn đến vụ liên tưởng không hay ho cho lắm =v=
-----------
Hai cô gái dừng chân ở một gốc cây cách khá xa thị trấn mà họ vừa dừng chân và có vẻ như không còn ai đuổi theo nữa. Vừa thở hổn hển và chống tay vào gốc cây, Minami vừa hỏi bạn mình:
-Tớ đã nghe qua về việc… cậu có thanh kiếm lạ… nhưng rút cục nó là cái gì mà chúng theo đuổi ghê vậy?
-Tớ cũng không biết… có khi do cái tên kia về phao tin cũng nên.
Atsuko vừa nói vừa dựa lưng vào gốc cây rồi dần ngồi xuống đất vì mệt.
-Ý cậu là?
-Cái gã Elwood đó có lẽ sau khi trở về đã cho người tung tin đồn về thanh kiếm nhằm hướng sự chú ý vào tớ. Bỗng dưng có một lực lượng hỗ trợ trong việc tìm kiếm như vậy không phải tiện hơn à?
-Cũng đúng.

Minami thả người xuống đất đến bịch một tiếng, chẳng mấy khi cô phải chạy như vừa rồi, và trong thời gian gần đây thì chẳng có gì khiến cô phải chạy nhiều và nhanh đến vậy.

Được một lúc thì cả hai cũng bình tĩnh trở lại và thở đều đặn như bình thường. Atsuko nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
-Sắp tới có thể sẽ phải chiến đấu nhiều và khá nguy hiểm đấy.
Minami đứng dậy và đi ra trước mặt Atsuko, cô đưa hai bàn tay ôm lấy đầu bạn mình, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
-Nhất định tớ sẽ bảo vệ cậu và chúng ta sẽ cùng trở về.

Atsuko trong khoảnh khắc cảm thấy có một niềm vui kì lạ trào dâng trong lòng, cô khẽ mỉm cười và đáp lại:
-Tớ cũng sẽ bảo vệ cậu.

Minami không biết mình đã nhìn nụ cười ấy bao lâu hay là thời gian trong cô đang bị dừng lại. Cô tự nhủ mình sẽ bảo vệ nụ cười này, cô muốn được nhìn thấy nó, muốn Atsuko luôn cười với cô như vậy.

Minami thấy trong người có một cảm giác dâng trào khi nhìn vào đôi tai của Atsuko. Trong vô thức cô đưa khuôn mặt mình lại gần Atsuko, đặt lên môi cô lên môi cô ấy, ấn chúng vào với nhau. Atsuko theo phản xạ đẩy Minami ra.
-Cậu vừa làm gì vậy?
Vừa nói khuôn mặt Atsuko vừa đỏ dần lên, cái cảnh dưới đêm trăng hôm trước đang tái hiện trước mắt Minami.

-Tớ cũng không rõ nữa, là tự cơ thể tớ chuyển động như vậy…
Trong cơn giận bản thân không kiềm chế được những hành động kì quặc, Minami toan tự đánh vào tay mình thì bị Atsuko cản lại.
-Nếu giờ cậu bị thương thì chúng ta khó mà chiến đấu tiếp được. Quãng đường phía trước còn rất dài đấy. Hãy rũ bỏ tất cả hình ảnh vừa rồi đi.

Minami tự tát vào mặt mình vài cái cho tỉnh hẳn rồi cô đứng dậy. Nhìn thấy ánh mắt đầy kiên định kia, Atsuko tin rằng bạn mình đang rất tỉnh táo, cô chống tay xuống đất để đứng dậy rồi mang theo đống hành lý trên người. Minami cảm nhận được chiếc máy nhận dạng năng lượng ma thuật đang có tín hiệu liền mở ra và thấy nó chỉ về phía một khu rừng rậm khá tối.
-Một nguồn năng lượng khá lớn, cánh cổng có thể đang ở phía đó. Đi thôi.
-Trước đó tớ chỉ cho cậu về một vài thay đổi về phép thuật ở đây đã.
-Ừ.
Atsuko thực hiện một vài phép thuật nhỏ và giải thích cho Minami. Khả năng của hai người có chút khác nhau do ảnh hưởng của việc thuộc hai tộc người khác nhau.

Khu rừng này khá ẩm ướt và tối tăm. Những làn mây mù bao khủ khắp đường đi lối lại. Ở đây lại có không ít những vũng to nhỏ, chính xác hơn thì đây là một vùng đầm lầy. Mỗi bước chân hai cô gái lại nghe tiếng sột soạt dưới chân do dẫm phải những cành cây hoặc lá khô. Không khí ẩm thấp cũng biến nơi đây thành nhà của không ít loài côn trùng. Atsuko và Minami men theo một đường đất nhỏ dẫn sâu vào bên trong khu rừng, họ lần theo hướng chỉ của chiếc máy.

Đi được một lúc thì cả hai nghe tiếng quẫy nước và như có một vài con vật gì đó đang nhảy qua nhảy lại giữa những vũng lầy với những tiếng lép nhép.

Atsuko vỗ vai bạn mình và nói với giọng run run:
-Này… cái máy của cậu độ chính xác đến đâu thế? Đây là chỗ quái quỷ nào vậy.
Minami mới đặt chân đến đây cũng nào biết gì, nhưng cô chỉ biết chiếc máy trước đó đã khá chính xác nên đành lên tiếng trấn an:
-Yên tâm, nó đã đưa tớ đến gặp cậu mà… - Minami nhìn lướt một vòng khung cảnh trước mặt, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. – Với cảnh thế này thì cũng đáng sợ thật.

Cô vừa dứt lời một con thằn lằn đã nhảy ra trước mặt hai người. Bề ngoài cũng không có gì quá đáng sợ nhưng cái khiến con gái cảm giác khó chịu chính là những thứ nhớp nháp đang chất đầy trên người con quái thú. Nó mở miệng ra và kêu lên một tiếng “Xè”, nước bọt văng vào mặt hai cô gái. Như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, Atsuko vừa rùng mình vừa rút kiếm ra và lao đến chém con quái vật. Chỉ sau vài đường kiếm nó đã bị thất thế và lùi lại. Khi Atsuko giáng nhát kiếm cuối cùng lên người thì lớp da con quái vật nứt ra, thứ nước bùn kì lạ của con quái vật phun cả lên người cô. Minami thấy vậy liền chạy lại:
-Cậu không sao chứ?
-Đừng… đừng nói gì cả, đi tiếp đi, và đừng lại gần chỗ tớ nữa. – Atsuko cúi mặt hơi thấp xuống và đi thẳng về phía trước. Đây là lần đầu tiên cô phải đối mặt với một kẻ thù bẩn đến vậy.

Minami vội chạy theo, đi được thêm vài mét họ lại gặp thêm một toán thằn lằn khác. Lần này Minami vội cường hóa cơ thể rồi lao lên, cầm đuôi một con và ném vào những con khác. Ngay sau đó cô quay lại:
-Mau rời khỏi chỗ này.

Minami nắm lấy bàn tay phải Atsuko và lao chạy trên con đường đất nhỏ hẹp, bất chấp việc bạn mình chưa kịp trả lời. Cuối con đường họ gặp một bãi đất trống khá rộng và không ráo, cả hai quyết định tạm nghỉ chân ở đó.

Nhìn tay hai đứa đang nắm chặt nhau, Atsuko từ từ rút tay ra và quay đi chỗ khác để Minami không thấy được không mặt đang đỏ dần lên của cô. Nhưng thực ra với lớp nhầy nhụa từ người con quái vật lúc nãy thì cũng khó thấy mặt cô hơn trước rất nhiều rồi. Atsuko lắp bắp từng tiếng:
-Cậu… có mang… khăn không? Tớ muốn lau đầu.
-Ừ, có đây. – Minami vừa nói vừa lấy chiếc khăn trong hành lý ra. Cô bắt đầu đặt nó lên mái tóc Atsuko để lau cái đống bẩn thỉu mà bạn cô dính phải.
Cái khăn vừa di chuyển thì Atsuko vội lên tiếng:
-Để tớ tự lau được rồi.
-Không, tay cậu bẩn vậy lau sẽ chỉ bẩn thêm thôi.

Nghe lời Minami, Atsuko để nguyên cho bạn mình lau. Cái khăn di chuyển một cách từ từ, Minami lau tóc trước, cô không muốn chạm vào tai Atsuko để rồi khiến cô ấy khó chịu. Nhưng khi phần tóc phía sau đã được lau sạch rồi thì phần mái và quanh tai vẫn còn lớp bẩn. Minami khựng lại trong chốc lát.
-Tớ lau tai cậu đây, chịu khó nhé.

Atsuko gật đầu nhẹ. Minami nhận ra khi cô ở gần hơn hẳn lúc trước để lau khuôn mặt bạn mình như hiện tại thì cô có thể dễ dàng quan sát được khuôn mặt ấy đang dần đỏ lên. Khẽ nuốt nước bọt, Minami cảm thấy cái cảm giác kì lạ lúc trước có thể lại xuất hiện, cô tự nhủ bản thân phải kiềm chế. Cô đưa khăn lau thật chậm để tránh tác động đến đôi tai vốn đã nhạy cảm kia nhưng có lẽ thêm cả lớp nhầy bên trên nên cô chỉ mới khẽ chạm vào đã khiến Atsuko rùng mình. Lau qua được phần bên ngoài, khuôn mặt của Atsuko đã sáng sủa hơn phần nào. Minami đang định gói gọn cái khăn lại rồi cất đi thì bị Atsuko nắm lấy cổ tay.
-Ở vành tai trái của tớ. Hình như vẫn còn kẹt cái gì đó.

Minami liền lại gần hơn để xem, quả thật còn một vài thứ đang kẹt lại trong đó.
-Tớ lau nhé.
-Ừ.
Minami quấn một phần chiếc khăn trên đầu ngón tay và đưa vào tai Atsuko. Cô đưa ngón tay vào vài lần vẫn chưa chạm vào được sâu trong cùng bèn lên tiếng:
-Xin lỗi, cậu chịu khó một chút.
Dứt lời Minami lấy tay còn lại ôm chặt lấy đầu Atsuko rồi ấn mạnh ngón tay vào cái khe khiến Atsuko kêu lên một tiếng, hơi thở nặng dần và phả vào lồng ngực của Minami.
-Nhẹ tay thôi được không?
-Tớ xin lỗi nhưng không làm vậy thì không thể lấy nó ra được. Một chút nữa thôi, cậu chịu khó nhé.
-Ừ.

Atsuko ngậm chặt môi lại. Một cơn đau kì lạ chạy khắp người khiến toàn thân cô run lên bần bật.

-Được rồi. Xong rồi đó.
Minami từ từ buông Atsuko ra và thở phào nhẹ nhõm.
-Cậu thấy thế nào rồi?
-Ừ. Cảm ơn cậu. Tớ đỡ nhiều rồi.
Minami thở phào nhẹ nhõm vì chưa làm gì bất thường còn người kia thì đã quay đi hướng khác. Đột nhiên, Atsuko nghe thấy một tiếng bước chân khá lớn từ hướng khu rừng liền lên tiếng.
-Cậu nghe gì không? Ở đây hình như có quái vật.
-Tớ không nghe gì cả.
Minami vừa nói hết câu một con thằn lằn khổng lồ nhảy từ đằng sau khu rừng ra phía trước mặt 2 người, nó gào lên một tiếng vang khắp bãi đất nơi hai cô gái đang đứng.
-Tai cậu thính thật đấy.
Minami nắm chặt tay thủ thế, Atsuko đứng dậy và rút kiếm ra.
-Giờ muốn thoát khỏi đây thì phải đánh bại nó đã.
Con thằn lằn liền cầm đao quét ngang, Minami ngả người ra đằng sau và trượt qua nó, đạp thẳng vào chân con quái vật. Atsuko nhảy lên thanh đao và đâm cây kiếm vào cánh tay kẻ địch. Con thằn lằn rống lên một tiếng đau đớn, hất mạnh cánh tay Atsuko đang đứng trên đó sang một bên và dùng đuôi quật khiến Minami ngã ra.

Hai người nhanh chóng đứng dậy và chạy ra xa con quái vật.
-Nếu dùng súng có hạ được nó không?
-Chắc chắn, nhưng đạn không có nhiều. Tớ sợ không đủ.
-Vậy nếu bắn vài viên chắc không sao nhỉ?
-Tớ hiểu rồi.

Atsuko vừa dứt lời liền đưa thanh kiếm lên. Nó hóa thành một luồng khói màu xanh, bao bọc lấy tay cô rồi biến thành đôi găng tay.
-Tớ sẽ giải thích sau.

Minami gật đầu rồi cả hai cùng lúc lao về phía con quái vật, tuy tránh được đường đao nhưng họ bị chiếc đuôi quật trúng. Chỉ có Minami bám được vào đó còn Atsuko thì ngã ra xa. Rút thanh kiếm trên lưng, Minami đâm mạnh vào cái đuôi khiến con quái vật dừng lại, nó cố nhìn ra đằng sau nhưng kết quả lại rơi vào trạng thái chạy vòng quanh. Vừa nhìn thấy Atsuko lao đến, con thằn lằn dừng lại và bổ đao từ trên xuống. Atsuko niệm phép và dùng toàn bộ sức lực cô có để giữ thanh đao, kéo dài thời gian cho bạn mình.

Minami thấy thanh đao của con quái vật đã bị bắt lại liền chạy dọc theo sống lưng mà đâm vào cổ con quái vật từ đằng sau. Nó liền ném thanh đao sang một bên mà lấy hai tay ôm lấy cổ mình. Nhìn thấy hai cánh tay khổng lồ đang đến gần Minami vội nhảy xuống đất. Atsuko ngay lập tức rút súng và niệm phép thuật, cô chạy lại gần hơn và bắn vào mắt con thằn lằn khiến đầu nó bật ngửa ra đằng sau, Minami liền bồi thêm hàng chục cú đấm với tốc động kinh hoàng khiến cả người con quái vật đổ về phía cánh rừng.
-Có vẻ như chúng ta đã thắng? - Minami vừa nói vừa thở dốc.
-Cậu có sao không? Để cậu phải làm phần nguy hiểm như vậy… Tớ xin lỗi.
-Không sao.
-Nhưng ở đây không có giáp bảo vệ, cũng không có hệ thống-
-Tớ không bị thương mà. Chỉ hơi mệt chút thôi.

Minami mỉm cười trấn an bạn mình, cô chợt nghĩ cô ấy trở nên lo lắng thái quá như vậy từ bao giờ. Cả hai bước lại gần cái xác con thằn lằn, nó đột nhiên vỡ vụn ra và tạo thành một cơn mưa đầy những thứ nhầy nhụa mà Atsuko dính phải khi trước.
-Tức chết đi được, biết vậy khi trước không lau vội.
-Không sao, nếu cứ bẩn thỉu như lúc trước chắc gì chúng ta đã chiến đấu được.
Nhưng một thứ sáng rực, bay lên ngang tầm mắt khiến cho hai người sững lại. Là một chiếc nhẫn.
-Đó là cái gì vậy?
-Tớ cũng không rõ. Dù đến đây trước nhưng tớ cũng không biết nhiều về mấy thứ này. Để tớ thử xem.
-Đừng-
Minami chưa kịp nói thì Atsuko đã chạm vào chiếc nhẫn đã bị đẩy bật về phía sau. Minami liền đỡ bạn mình dậy.
-Cậu thật là, sao lại bất cẩn đến vậy?
-Tớ nghĩ mấy thứ kiểu này hay mang sức mạnh khác thường, cũng giống thanh kiếm tớ đang cầm đây. Hay cậu thử xem?
-Tớ á?
-Cứ thử đi.

Minami đành gật đầu chấp thuận, nếu cô không đồng ý chắc Atsuko sẽ không chịu rời khỏi đây mất. Cô tiến lại gần và đưa tay ra, chạm vào chiếc nhẫn. Ngón trỏ của Minami chỉ vừa chạm vào thôi chiếc nhẫn đã sáng rực lên rồi biến mất, hiện ra trên tay cô.
Vẫn chưa hết ngạc nhiên thì một giọng nói vang lên từ chiếc nhẫn:
-Hãy chọn vũ khí thích hợp. Chỉ được chọn một lần duy nhất.
-Găng tay và giày.
Minami trả lời theo phản xạ. Cô vừa nói xong thì chiếc nhẫn biến thành một luồng khói sậm màu, bao bọc lấy hai tay và hai chân cô. Nó dần định hình và biến thành găng tay và giày. Minami liền thử sử dụng các đòn tấn công. Cô bất ngờ trước tốc độ và sức mạnh mà thứ vũ khí này đem lại.

-Vậy là tốt rồi.
Atsuko bước lại gần Minami.
-Ừ. Nhưng tại sao tớ lại sử dụng được nó nhỉ?
-Tớ nghĩ chúng ta nên về làng yêu tinh một chuyến. Những thứ phép thuật này nên hỏi thử trưởng làng.
-Ừ. Trước đó phải kiếm chỗ tắm rửa rồi thay đồ đã. Tớ không nghĩ để bộ dạng thế này là một ý hay đâu.
Atsuko nhìn lại bản thân và cô thấy rợn người. Cô nhìn lại Minami, thấy đôi găng tay và đôi giày chợt nảy ra ý tưởng.

Minami nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của bạn mình thì nổi da gà, vội vã cầm đống hành lý và đi ra phía con đường đất lúc trước đó. Được vài bước thì cô bị Atsuko kéo khựng lại.
-Có giày với găng tay mới, cậu phải giúp đỡ tớ chứ!
-Cậu cần giúp gì vậy?
-Cõng tớ đi.
Minami chỉ thở dài một tiếng rồi ngồi xuống, đưa hai tay ra sau.
-Cậu không leo lên là tớ về trước đấy!
Atsuko thấy bạn mình chấp nhận một cách nhanh chóng thì không khỏi ngạc nhiên, vội chạy lại leo lên lưng cô gái nhỏ bé.
-Tớ đã thấp bé rồi còn không tha cho tớ.
-Nhưng có sức mạnh của thứ bảo vật mới này thì đây là chuyện nhỏ mà.
-Thì đúng thế nhưng mà…
-Cậu phải đền bù cho tớ đi. Vì nghe lời cậu và cái máy của cậu nên chúng ta mới rơi vào tình cảnh này đấy.
Minami suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Liệu có phải do năng lượng của chiếc nhẫn này quá lớn nên chiếc máy mới phản ứng như vậy không?
-Tớ cũng không rõ nữa, về đến làng yêu tinh, để tớ hỏi trưởng làng thử nhé?
-Ừm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét