Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012

Fic chap 4


Hiện nó đã qua được giai đoạn thử nghiệm vì nội dung đã có thể tính được hết và có vẻ sẽ làm xong kịp hạn =v=

Gần khu rừng của các yêu tinh và tinh linh, theo đúng thời gian đã hẹn, có một quân đoàn kéo đến và đóng quân ở ngoài bìa rừng. Đúng lúc này Elwood, người học trò của trưởng làng cũng là người được mệnh danh là tay kiếm giỏi nhất làng lại bị ốm, đã giam mình trong phòng hàng tuần nay, đến trưởng làng cũng không thể gặp. Lúc đó là một tuần sau khi Atsuko tiếp nhận thanh kiếm. Loài người vốn không  hiếu chiến nên dù có là kẻ ham sức mạnh cũng không muốn dùng vũ lực để giải quyết mọi thứ, trên thực tế thì tiết kiệm sức lực của quân lính cũng là một việc cần thiết. Có lẽ vì thế chỉ có tên tướng với mũ giáp che kín mặt mũi dẫn một đội khoảng mười người vào trong làng để nói chuyện. Dân ở đây cũng không thích chiến tranh, dù đã chuẩn bị nhưng tuyệt đối sẽ không lao vào tấn công khi đối phương chỉ đi ít người như vậy. Vừa đặt chân đến cửa làng tên tướng đã cho người ra giữa quảng trường hỏi:

-Tướng quân của chúng ta nghe nói các người đã tìm được kẻ tiếp nhận thanh kiếm. Giờ ngài chỉ muốn giao đấu với kẻ đó một trận, nếu các người thua thì phải giao nộp thanh kiếm còn thắng thì bọn ta sẽ rút lui.

Atsuko nghe vậy liền bước ra. Suốt một tuần qua cô đã luyện tập cho ngày hôm nay, hạn chế thời gian nghỉ ngơi, một ngày ngủ ba đến bốn giờ đồng hồ còn lại dành cả vào việc tìm hiểu khả năng và cách sử dụng thanh kiếm cô có.

Tên tướng nhìn thấy Atsuko bước ra có chút ngạc nhiên, ra hiệu cho tên lính lùi lại và một mình bước lên đối mặt với cô.
-Một cô gái à? Thanh kiếm lại chọn một cô gái sao?
-Tôi cũng không thích thú với chuyện này một chút nào. Nếu ngài đã nói là quyết đấu để giải quyết thì tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu trận đấu thôi.

Gã mặc giáp trụ nghe vậy liền rút thanh kiếm đeo bên mình ra và chĩa về Atsuko. Trong tích tắc hắn đã lao đến và áp sát cô. Tuy nhiên vì thanh kiếm của Atsuko có kích cỡ khá lớn và hiện người sử dụng nó cũng đã khá quen, cô gạt kiếm sang một bên thật mạnh khiến đối thủ phải nhảy ra để tránh. Vừa tiếp đất gã đã sử dụng một phép thuật làm thanh kiếm sáng rực lên, tỏa ra màu vàng khá chói mắt. Hắn lại lao đến nhưng lần này không phải để đọ kiếm mà để chém những đường rất mạnh, dễ dàng dồn một người mới tập kiếm chưa lâu như Atsuko vào thế bí.

Atsuko không dễ dàng chịu thua, cô niệm phép tăng tốc độ vào thanh kiếm đồ sộ của mình, đâm thẳng mũi kiếm của mình vào những đường kiếm của đối phương khiến nó giảm lực. Cô tiếp tục gia tăng sức mạnh và trong một lần hai mũi kiếm chạm nhau, hai đấu thủ bị lực va chạm đẩy ra ngoài.

-Cô sử dụng phép thuật của tộc yêu tinh à. Được thôi.
Tên tướng kia lướt tay qua lưỡi kiếm của mình, ngoài thứ ánh sáng vàng đang bao bọc, thanh kiếm đó được phủ thêm một lớp ánh sáng xanh, thứ ánh sáng đặc trưng cho phép thuật của tộc yêu tinh.
-Làm sao có thể? – Atsuko ngạc nhiên.
-Thế này sẽ công bằng hơn, dù sao thanh kiếm đó cũng tốt hơn thanh kiếm của ta, có vẻ nó đã gia tăng sức mạnh cho cô không ít.

Gã phi đến với một tốc độ kinh hoàng và đâm thẳng một nhát cực mạnh vào thanh kiếm của Atsuko khiến cô ngã ra đất. Hắn nhanh chóng nhảy lên và bổ kiếm từ trên xuống, Atsuko lăn người để tránh. Tên tướng đó liền liền gạt kiếm chém từ dưới lên.

“Đến nước này có lẽ phải thử thôi.” Một thứ phép thuật màu xanh bao lấy thanh kiếm của Atsuko, khi lưỡi kiếm của kẻ địch vừa đến nơi cũng là lúc trên tay trái của cô xuất hiện một tấm khiên lớn còn thanh kiếm thì biến mất. Atsuko nhanh chóng đẩy mạnh thanh kiếm của đối phương ra và đứng lên. Cô bắt đầu thở dốc, những đòn vừa rồi quá mất sức của cô nhưng đối phương có vẻ cũng bị bất ngờ. “Phải tận dụng cơ hội này.”
Tên tướng đó có vẻ tức giận, vừa bị đẩy ra liền điên cuồng lao đến tấn công, hắn không tin thanh kiếm của hắn không vượt qua nổi tấm khiên có vẻ chỉ tạo bằng phép thuật của Atsuko. Hắn quét lưỡi kiếm sát mặt đất, nơi chiếc khiên có vẻ khó phòng thủ nhất buộc Atsuko phải nhảy lên cao, định dùng đòn tấn công từ dưới lên để kết thúc trận chiến. Vừa bị hất lên chiếc khiên của Atsuko đã biến mất, tên tướng nhảy lên nhưng đường kiếm của hắn bị tay phải Atsuko chặn lại. Hai tay của cô giờ được bao bọc bởi một đôi găng tay dày, màu lam và trong suốt. Chớp cơ hội, Atsuko đấm thẳng vào mũ giáp của tên tướng khiến hắn ngã xuống. Cả hai rơi xuống đất. Trên tay Atsuko lại xuất hiện thanh kiếm, cô đánh bay kiếm đối phương và bổ đôi mũ giáp của hắn.

Khuôn mặt đằng sau chiếc mũ kia không chỉ kiến cô mà còn khiến cả làng kinh ngạc, chỉ có trưởng làng vẫn im lặng như đã đoán được.

-Elwood, tại sao anh lại làm thế? – Lông mày Atsuko nhíu lại, phần vì tức giận, phần vì không hiểu.
-Nếu lão già đó chịu giao thanh kiếm này cho ta thì tốt. Ta vào làng này cũng chỉ vì nó.

Bấy giờ trưởng làng mới lên tiếng:
-Ngày trước ngươi giả làm đứa mồ côi để ta nhận nuôi cũng chỉ là để đợi lúc này thôi à?
-Đúng thế! – Elwood tức giận quát lên. – Ta nhất định sẽ cướp được nó.

Dứt lời một con quái thú lớn lao đến đánh bật Atsuko ra. Mấy tên lính liền chạy đến đỡ Elwood dậy, một vài tên đưa hắn ra khỏi rừng, số còn lại ra lệnh cho con thú tấn công để cướp thanh kiếm. Cả làng liền lấy vũ khí đã chuẩn bị ra để tấn công còn thú thì Atsuko đứng dậy và nói:
-Để tôi đối phó với nó, sức mọi người hãy để dành lại để bảo vệ nơi này nếu tên kia định cho quân tấn công thật.

Dường như trưởng làng cũng đồng ý với cô và ra hiệu cho mọi người lui lại. Con quái vật trông giống một con sói khổng lồ đứng bằng hai chân. Nó lao đến và dùng tay vồ từ trên xuống, Atsuko liền cúi người xuống né. Cô dùng kiếm gạt cánh tay còn lại của nó ra và đâm thẳng vào bụng con quái thú. “Đối phó với nó có lẽ cũng giống như mấy con robot khổng lồ trước đây ở trung tâm thôi”, cô nghĩ vậy. Nó ngã ra đất nhưng phát đâm có vẻ như khiến nó còn điên cuồng hơn trước. Con quái thú đứng dậy vào lao đến, nó dùng đuôi quất mạnh khiến Atsuko ngã ra rồi dùng hai tay ấn cô xuống đất, mõm nó ngoạm vào vai phải cô. Một cảm giác đau đớn đến tận xương, da thịt như sắp rời ra khỏi cơ thể truyền lên não Atsuko. Nhưng không vì thế mà cô mất tỉnh táo. Cô cầm thanh kiếm ở tay trái, đâm thẳng vào họng khiến con quái thú ngã ra. Nó lại đứng dậy, định vồ Atsuko nhưng vì các vết thương nên đã tấn công trượt. Cô chạy ra đằng sau, chém vào lưng khiến con quái thú ngã ra rồi chạy dọc lên người nó, đâm từ đằng sau vào lưng khiến nó ngã hẳn. Để chắc chắn nó đã chết, Atsuko dồn toàn bộ sức lực còn lại, niệm phép lên thanh kiếm của mình đánh vào đầu con quái thú. Giờ nó đã hoàn toàn gục hẳn. Atsuko lảo đảo bước về phía dân làng đang reo hò sau chiến thắng của cô, được vài bước thì cô ngất đi. Mấy tên lính khiếp sợ khi thấy con quái thú đã chết và rời khỏi làng.

Một vài ngày sau Atsuko tỉnh lại. Vết thương có vẻ không nặng như cô nghĩ, mặc dù vai vẫn còn vết răng của con vật nhưng rất may là người cô không mất đi bộ phận nào. Miệng của chỗ bị cắn đã se lại và lành dần nhưng có lẽ không tránh khỏi để lại sẹo. Về phần Elwood, có vẻ sau đợt tấn công này hắn đã bỏ ý định tấn công làng, lại thêm vết thương khá nặng nên đội quân loài người đã rút về.

Sau hai tuần, Atsuko đã có thể đi lại và chiến đấu được dù không thể nói là khỏe hẳn. Trưởng làng gọi cô đến để nói chuyện.
-Sắp tới cô tính sao?
-Cháu… dự định sẽ rời khỏi đây để đi tìm hiểu về cánh cổng không gian.
-Ra vậy. Thế thì hãy mang theo thanh kiếm đó, nó sẽ có ích cho cô.
-Nhưng không phải đây là thứ thuộc về làng ư? Sao cháu có thể?
-Cứ cầm đi, giờ nó đã theo cô, ta có muốn cũng không thể lấy lại. Để cảm ơn cô đã bảo vệ cái làng này.
-Vâng.
-Hơn nữa. Đây là điều ta không muốn chút nào. Đem theo thanh kiếm sẽ có nhiều kẻ rình rập cô. Vậy nên hãy dùng nó để bảo vệ chính mình.
-Vâng.
-Vậy bao giờ cô định rời đi?
-Ngày mai ạ.
-Vậy tối nay làng ta sẽ mở tiệc tiễn chân.
-Dạ?
-Phải có chút tình nghĩa chứ.
-Dạ thôi không cần đâu ạ.
-Nếu cô từ chối thì không được rời khỏi đây đâu. – Vị trưởng làng cười phúc hậu.
-Dạ vâng.

Atsuko cũng cười, cô không thể từ chối thịnh tình của những con người nơi đây dành cho cô. Tối hôm đó Syl đem đến cho cô bộ đồ mới để thay, một vài vật dụng cần thiết để đi đường sau bữa tiệc.

-Cảm ơn cậu vì những gì đã làm cho tớ.
-Không có gì đâu. Atsuko đi tớ cũng có chút buồn. Mà tóc cậu dài ra nhiều thật đấy, để tớ tết lại cho gọn.
-Ừ. Thực ra thì sau này tớ không tự tết được thì làm thế nào nhỉ?
-Cậu niệm phép lên người tớ lúc tớ đang tết cho cậu, để lưu lại mấy cái đó. Sau này dùng phép đó là được mà. – Syl mỉm cười.
-Cảm ơn cậu.

Ở cái thế giới này không có tiệm làm tóc như trước kia, có lẽ khó mà giữ được kiểu tóc cũ. Atsuko cũng không muốn cắt tóc bừa bãi nên đành làm theo những gì người ở đây hay làm. Tóc đã tết xong và phép thuật cũng được lưu lại, hai người cười, nói chuyện với nhau lần cuối trước khi Atsuko rời làng. Sáng hôm sau Atsuko rời đi, cô mang theo những vật dụng đơn giản như những lọ thuốc, một vài bộ trang phục và khoác một tấm áo choàng trùm kín đầu. Vị trưởng làng còn tặng cho cô một chiếc bao kiếm, dặn cô giấu nó trong chiếc áo choàng kia.

Mất một vài tuần đi bộ để Atsuko rời khỏi khu rừng và đến một thành phố loài người. Vào đến khu phố chính cô thấy một đám đông đang xúm lại liền chen vào đó. Người ta đang xúm quanh một cô gái với trang phục kì lạ và mấy thứ đồ lỉnh kỉnh đem theo trên người. Nhưng với Atsuko người đó không hề xa lạ, đó là người bạn đã ở bên cô suốt bảy năm qua, người đã tặng cho cô chiếc dây chuyền màu lam đậm cô đang đeo trên cổ. Minami cũng đã đi vào cảnh cổng, đến cùng thế giới với Atsuko, có chăng điểm rơi của hai người hơi khác nhau. Cũng giống như Atsuko, sau chuyến đi Minami bị ngất. Atsuko liền lại gần và đỡ bạn mình dậy. Khi biết là có người quen với người đang nằm kia đã đến thì đám đông cũng tản đi. Atsuko cõng Minami trên lưng và đi tìm một quán trọ để nghỉ chân. Thời gian qua ở thế giới này đã giúp cho thể lực của cô tăng lên không ít, có thể cõng được bạn mình mà không cần dùng phép thuật.

Đến chiều tối hôm đó thì Minami tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng bằng gỗ với một người mặc áo choàng trùm kín mặt.
-Đây là đâu? Cô là ai? – Minami một tay đưa lên đầu để trấn tĩnh lại, một tay chống xuống giường để ngồi dậy.
-Cô là Takahashi Minami đến từ thế giới khác đúng không?
-Sao cô biết? Mà chờ đã, giọng nói này rất quen. Liệu chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?
-Tất nhiên là rồi. – Người kia lúc này đã bỏ tấm áo choàng ra. – Một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt Minami. Làm sao cô có thể quên gương mặt ấy, thậm chí nhiều tháng qua cô đã phải chịu vất vả để tìm thấy con người này.
-Atsuko! Là cậu thật sao?
-Ừ.
-Nhưng trông cậu khác quá, tóc cậu dài ra và da cậu cũng khác nữa. Như thể không phải là người bình thường nữa vậy.

Atsuko khẽ gật đầu và mỉm cười, cô kéo chiếc dây chuyền ở cổ ra để Minami nhìn rõ.
-Nhận ra Minami và có chiếc dây chuyền này, tớ nghĩ vậy là đủ.
-Ừ, vậy là đủ rồi.
Dứt lời Minami liền đưa tay kéo bạn mình lại gần và ôm chặt vào lòng.
-Cuối cùng tớ đã gặp lại cậu.
-Thật hiếm khi thấy cậu chủ động đến vậy.
-Không được à?
-Tất nhiên là được.
-Tớ muốn nghe chuyện của cậu thời gian qua.
-Cũng được thôi. Nhưng giờ cứ tạm buông tớ ra mà nằm nghỉ cho lại sức đi đã.
-Ừ. – Minami gật đầu và buông Atsuko ra. Cô đặt lưng xuống giường và từ từ nhắm mắt lại. – Đây không phải là mơ đúng không?
-Đúng thế. Tớ đi sắp xếp phòng một chút rồi ngủ, giường tớ phía đối diện kia. Có gì tớ sẽ kể cho cậu sau.

Nghe lời nói của bạn mình Minami tạm yên tâm và gạt đi những suy nghĩ khác mà chìm vào giấc ngủ. Việc đi qua cánh cổng đã khiến cô nhức đầu và mệt mỏi ngoài những gì cô đã tưởng tượng.

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Minami đã xuống giường đi về phía phòng tắm, cô muốn rửa mặt một cái cho tỉnh vì có vẻ hôm qua cô ngủ hơi nhiều. Vừa đẩy cánh cửa ra cô đã thấy bạn mình đang ngồi tắm ở trong đó, hay chính xác hơn là đang chuẩn bị bước vào trong bồn để ngâm mình.

-C-Cái này…
-Minami. Cậu định làm gì à?
-Kh-Không! Tớ xin lỗi.

Lắp bắp vài tiếng rồi đóng sập cửa lại, Minami phi vội ra ngoài. Dựa lưng vào cánh cửa, cô bắt đầu thở một hơi khá nặng nề.
“Ra là cậu ấy tắm buổi sáng. Vậy cũng tốt nhưng chờ đã.”

Một vài hình ảnh lướt qua trong đầu cô và cô nhận ra bạn mình có vẻ như bị thương khá nặng, hiện giờ vẫn còn vết tích ở trên vai. Người mới bị thương mà ngâm mình trong nước nóng thì không tốt cho vết thương, khiến nó dễ bị hở miệng. Minami phải báo cho bạn mình, phải nhắc cô ấy không ngâm mình nữa. Nhưng tắm trong quan niệm của cô vốn là lúc riêng tư, tốt nhất không nên xen vào. Dù sao thì sức khỏe của bạn cô vẫn quan trọng hơn, chỉ vì riêng tư mà không nhắc nhở bạn thì không được. Nghĩ vậy Minami đẩy cửa bước vào.
Atsuko thấy bạn mình đi vào thì rất ngạc nhiên. Cô hỏi:
-Cậu định tắm chung với tớ à?
-Không phải thế!
-Hay xem tớ tắm?
-Cậu coi tớ là biến thái à? Vai phải của cậu. – Minami dừng lại trong chốc lát rồi chỉ vào vết thương trên vai Atsuko. – Trông vết thương của cậu rất mới lại khá sâu, tốt nhất không nên ngâm mình trong nước nóng.

Atsuko nhìn vào vai mình rồi nhìn về phía cô bạn mặt mũi đang đỏ ửng trước mặt rồi mỉm cười.

-Không sao, vết thương này cũng được vài tuần rồi. Chỉ là nó sâu quá nên nhìn dễ bị nhầm thôi. Đây không phải là lần đầu tớ ngâm nước nóng đâu. Dù sao thì cũng cảm ơn vì đã lo cho tớ.
-Ra vậy. – Minami thở phào nhẹ nhõm.
-Thế giờ cậu tính sao? – Atsuko bước ra khỏi bồn tắm. – Tớ ngâm mình xong rồi.

Không quay ra nhìn bạn mình lấy một lần, Minami phi ra cửa với tốc độ âm thanh, đóng nó lại rồi nói vọng vào.
-Tớ đợi ở phòng ngoài đến khi nào cậu xong.

Nhìn phản ứng của bạn mình, Atsuko cười khúc khích.
-Cậu vẫn luôn coi trọng vấn đề tắm như trước nhỉ.

Ăn tối xong, hai người ngồi nói chuyện với nhau ở hiên nhà ngay trước căn phòng Atsuko thuê. Atsuko kể lại cho Minami về mọi việc sau khi cô bị hút vào cái xoáy nước, đến đây, được Syl cứu và cả trận đấu khiến cô bị thương. Minami im lặng không nói, cô quan sát từng cử chỉ hành động của bạn mình. Đã quá lâu cô không gặp cô gái này, giờ đây bạn cô trông lại có chút khác lạ.

Câu hỏi của Atsuko đột nhiên kéo Minami ra khỏi những suy nghĩ của bản thân:
-Bên đó mọi việc thế nào? Cậu đi tìm tớ thế này có ổn không?
-Tớ sắp xếp cả rồi. Với lại tớ đã tìm được cách xác định cánh cổng mở ra thế nào, mấy ngày tới chúng ta sẽ cùng đi tìm nó.
Atsuko khẽ gật đầu.
-Mà không phải vẻ bề ngoài của cậu thay đổi hơi nhiều sao?
-À, ý cậu là đôi tai và kiểu tóc này à?
-Ừ. Và tớ thấy nước da cậu cũng hơi khác.
-Từ ngày tớ đến tai tớ đã biến thành thế này rồi. Còn tóc thì ở đây không có mấy tiệm cắt tóc hay nơi làm đẹp như ở nhà nên tớ phải để tạm như vậy cho tiện, mà tớ không thích cắt bừa bãi. Da có thể do sống cùng với tộc người yêu tinh nên thành ra vậy.
-Yêu tinh?
-Thì trong mấy câu chuyện cổ hay có ấy.
-Hể, ra thế. Vậy tại sao tớ lại không giống cậu nhỉ?
-Có lẽ là do cậu qua cánh cổng đến thành phố của loài người nên vẫn mang hình dáng cũ.

Nhìn đôi tai dài và nhọn khẽ ngọ nguậy của bạn mình cùng nước da trắng kì lạ, màu da ấy dưới ánh trăng thì càng trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết, Minami đưa tay lên và chạm vào đôi tai kia.
-Hya!
Tiếng thét hơi khẽ của Atsuko khiến cô giật mình.
-Sao vậy?
-Đôi tai này nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều, bình thường tớ toàn trùm kín đầu và cũng chẳng ai động vào nó cả.
-Tớ xin lỗi.
-Nhưng nếu Minami muốn chạm vào cho biết thì tớ cũng không cấm làm gì.

Thấy khuôn mặt hơi ửng hồng của bạn mình Minami đã định dừng lại, nhưng khi thấy màu hồng ấy nằm bên dưới làn da dường như đang phát sáng kia thì cô thấy có một thôi thúc kì lạ trong người. Cô tiếp tục chạm vào đôi tai ấy và đưa đầu mình đến gần nó hơn. Giờ đôi tai cũng giống gò má của Atsuko, cũng bắt đầu hồng lên. Như bị một phép thuật lôi kéo, Minami đến gần hơn và ngậm vào tai Atsuko khiến cô ấy khẽ rên lên một tiếng.

-Đừng- đừng dùng lưỡi cậu chứ… - Atsuko vừa nói vừa khẽ đẩy Minami ra.
-Tớ không cố ý, chỉ là tự nhiên cơ thể tớ làm vậy.

Cơ thể Minami hành động dần không còn theo ý chí của cô nữa. Cảm giác lưỡi chạm vào vành tai của Atsuko xông lên não khiến cho Minami không chịu được thêm nữa, cô đẩy bạn mình ra. Atsuko ngã xuống sàn. Cô thở dốc, khuôn mặt lúc này đã hồng rực lên.

-Rút cục là cậu bị làm sao vậy?
-Câu đó tớ phải hỏi cậu thì đúng hơn… Cậu có dùng phép thuật gì không thế?
-Hả? Tại sao tớ phải dùng phép với cậu chứ.
Bỗng dưng bị nghi ngờ, Atsuko bĩu môi giận dỗi quay người đi.

-Biết thế để cậu nằm lại trên phố rồi.
-Cậu không cứu tớ cũng tìm cậu.
-Đồ-

Chưa nói hết câu, Atsuko đã bị Minami ôm chặt vào lòng, dụi đầu vào mái tóc lúc này đã dài ra rất nhiều của cô. Má của Minami cọ vào tai Atsuko khiến cô run người, muốn vùng ra nhưng hơi ấm của vòng tay Minami khiến cô không nỡ làm vậy.
-Đ-Đừng cọ vào tai tớ nữa...
-Xin lỗi Atsuko nhưng tớ không dừng được, lần đầu tớ trải qua cảm giác kì lạ này đấy.
-Thật là… Ít ra thì trở về phòng đi đã, đừng có ôm tớ ngoài này.
-Ừ.

Minami đứng dậy, cô đưa tay ra nắm lấy bàn tay Atsuko và hai người cùng nhau trở vào trong phòng.

Sáng hôm sau, vừa ngồi vào bàn ăn sáng Atsuko đã hỏi Minami:
-Cậu có nghĩ cách trở về chưa?
-Rồi. – Vừa nói Minami vừa lấy trong túi ra một chiếc hộp. – Đây là máy nhận dạng năng lượng ma thuật, nhờ nó tớ đã đến được đây. Ngoài ra tớ còn mang cho cậu cái này nữa, tớ nghĩ cậu cần nó.
Minami lấy ra một chiếc hộp gỗ có hai tầng. Tầng bên trên để hai khẩu súng Atsuko vẫn dùng, bên dưới là những hộp đạn.
-Cảm ơn cậu.

Khi hai người vừa ăn xong, đang uống nước, đột nhiên cánh cửa bị đạp tung phát ra một tiếng động lớn, một gã to con cùng đoàn tùy tùng đi vào. Hắn cất giọng ồm ồm:
-Ta nghe nói có một tên yêu tinh đang ở đây. Mau chui ra đây!

 Hắn nhìn quanh và thấy đôi tai của Atsuko liền quát:
-Mi đó, lại đây!
Atsuko đứng dậy và bước ra khỏi bàn:
-Ông có việc gì lại làm ầm ĩ như vậy?
- Ta nghe nói một trong số những tên yêu tinh rời khỏi khu rừng sẽ mang theo thanh kiếm quý, hẳn sẽ rất được giá. Ngươi biết gì mau khai ra.

Minami vội đứng lên và bước lại chỗ bạn mình, thì thầm vào tai cô ấy:
-Cậu biết gì không Atsuko?
-Thanh kiếm mà hắn nói tớ đang giữ đây. Việc này trưởng làng đã dặn rồi, có lẽ chúng ta phải sớm rời đi nhưng trước tiên phải thoát khỏi mấy tên này đã.
-Ừ. Nhưng hãy hạn chế việc đánh đấm nhé.
Atsuko ừm một tiếng rồi quay ra nói với tên đứng đầu:
-Tôi không biết gì hết.
Hắn quát lớn:
-Ai mà tin được! Mau lôi hết hành lý ra đây.

Atsuko liền nói Minami thu dọn hành lý rồi khẽ dặn cô ấy rằng hai người sẽ thoát ra ngoài khi cô sử dụng phép thuật. Thấy Minami đã lấy đồ đạc đâu vào đấy, Atsuko bước ra trước mặt đám người kia, hất áo choàng lên và rút thanh kiếm ra, niệm phép thuật. Một quả cầu ánh sáng bay ra từ mũi kiếm và đẩy ngã mấy tên đó ra hai bên. Hai cô gái liền chạy ra khỏi quán với tốc độ nhanh nhất có thể.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét