Thứ Năm, 29 tháng 9, 2016

Chuyện lên báo

Thực ra bài mang tính lảm nhảm là chính hoi :))




Hôm nay đọc được bài báo về một em gái được học bổng.

Đầu tiên là chúc mừng em, vì thực ra mình học cùng lớp với em ấy.

Nhưng rồi nhìn vào nội dung, nhìn lại bản thân, lại cười.

Cười vì mình sẽ chẳng bao giờ lên báo vì nhận học bổng cũng nên, dù hoàn cảnh có tương đồng, cười phần vì biết bản thân sẽ ghen tị, sẽ so sánh mà vẫn cứ làm.

Thôi thì ghen tị là một dạng bản năng của con người mà, chỉ là áp chế nó đến đâu :))

Thực ra mình mất bố còn sớm hơn em ấy.

Thực ra mình có bằng cao hơn em ấy.

Thực ra nhà mình đang khó khăn.

Thực ra mình học chỉ nhờ internet và đam mê của mình.

Nhưng một đứa sinh ra giữa lòng thủ đô, con nhà viên chức thì sẽ chẳng bao giờ được coi là hộ nghèo, gia đình hoàn cảnh khó khăn để mà tuyên dương.

Nếu cố gắng đi xin tờ giấy chứng nhận hộ nghèo ở cái đất thủ đô này có khi vẫn được, nhưng có lẽ cái sĩ diện của gia đình sẽ chẳng cho phép nhà mình làm thế.

Báo trí mình vốn vậy, mà từ cái học bổng của trường mình đã vậy rồi.
Một trong những điều kiện trao là người có hoàn cảnh khó khăn, à tất nhiên là kèm chứng nhận của địa phương.


Và có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ nhận học bổng của trường nữa, vì chán học rồi, có cố gắng cày cuốc để được điểm nữa đâu, đầu óc tự động đào thải một bộ phận không nhỏ kiến thức.

Rồi đột nhiên nhớ lại việc bàn với đứa bạn "chưa từng có và có rồi mất, cái nào đau khổ hơn?"
Với bản thân có lẽ luôn luôn là vế sau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét