Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

1 ngày mưa bão ngồi rảnh hơi viết về Ikuchan

Lúc đầu cứ tự nhủ sẽ viết bài về tên nhóc trước, nhưng sau cùng lại viết về Ikuchan trước :)))
Có thể do cái tin thông báo rời nhóm chăng? Cũng chẳng phải. Có lẽ tại mấy hôm nay đang nghĩ xem trong thời gian em tạm nghỉ tới sẽ làm gì, xem lại nhiều thứ của em, và rồi càng thích em hơn. Giờ vị trí của em có lẽ cao hơn tên khọt rồi đó *cười*

Tên đầy đủ: Ikuta Erika
Nhóm: Nogizaka46
Ngày sinh: 22/1/1997
Sở trường: Piano
Nơi sinh: Đức


Đại loại vài dòng trích ngang thế, ai có lỡ đọc post này mà đòi thông tin thì mình không có đâu nhé *cười*

Lần đầu nhìn thấy em, mình đã để hình ảnh em lướt qua, không hề để ý chút nào, thậm chí khi nghe có người bảo trình độ Piano của em ngang ngửa Sakippe bên AKB, mình cũng chả tin. Bởi cái ngày mà mình biết về Ikuchan ấy là thời kì cảm xúc về Acchan đang dạt dào, những ngày KamiOshi của mình còn lại ở AKB, không nghĩ được gì khác, đã vậy người ta còn nói em giống Acchan. Vậy nên càng không thể để tâm đến em, tìm hiểu thêm kĩ hơn về em.

Đúng là để thích được em luôn cần 1 cái duyên.
Thích Nogizaka cũng đã cần 1 cái duyên, có lẽ là tên Khọt, và thích cả em cũng là cần 1 cái cớ, đó là clip bonus của em trong Barrette. Nếu mong muốn của các staff là làm clip để kéo thêm fan thì hẳn là họ đã thành công. 
Lần đầu tiên nghe em hát solo lại là cái bài hát em tự sáng tác, thể hiện thái độ lồi lõm về Nogibingo, mình chợt nghĩ "em ấy thật thú vị"

Lần thứ 2 nghe em hát Solo cũng chính là bài hát đã khiến mình thích em như hiện tại, Kimi no na wa Kibou trong bonus của Barrette. 


Mỗi khi thích 1 ai, cái nguyên nhân đầu tiên là giọng thì sau đó có lẽ là nụ cười. Nụ cười mà em đã cho mình thấy sau khi đàn xong có gì đó thật ấm áp, rực rỡ, nhẹ nhàng.

Về cơ bản mà nói, giọng hát Ikuchan thuộc dạng mình thích, còn kĩ thuật thì em có luyện qua thanh nhạc rồi nên khả năng hát của em khá tốt. Có đúng 1 thứ em hơi thiếu là cảm xúc trong chất giọng. 
Chả hiểu sao trong cái bản Girl's Rule em chỉ hát 1 vài chữ, chỉ như một sở thích lại có chút thú vị, tuy nghe kì cục nhưng lại rất giàu cảm xúc. Hay có lẽ do biểu cảm khuôn mặt em khi đó nhỉ :)))

Khi biết em sẽ đãn cho Mayu hát Kimi no na wa kibou, mình đã rất bất ngờ. Nhưng khi nhìn ảnh của em thì mọi thứ đều thay đổi.

Lại là sự nhẹ nhàng ấy, một cảm giác gì đó rất nghệ sĩ ấy khi nghe solo ver của em lại tràn về.
Hẳn là mình luôn yêu nụ cười của em bên phím đàn. Nhẹ nhàng mà đẹp đẽ.




Mình luôn nói em có ngoại hình như tiểu thư nhưng chưa bao giờ thực sự coi em là tiểu thư. Gọi vậy là vì với cách mà gia đình em để em đi học, với ngoại hình của em, với loại nhạc cụ mà em chơi, với cả bảng thành tích học tập của em, có fan Nhật từng nói "đây là cô gái mà bình thường tôi sẽ chẳng bao giờ dám bắt chuyện"

Nhưng mình biết em qua Nogi, là 1 cái ổ bựa *đúng nghĩa*, và em là một nhân vật cực bựa trong đó. Những lúc em thể hiện cái sự có chút hâm, có chút bất thường của mình, mình lại càng thích em hơn nữa.


Lần đại hội thể thao.

Hay như cái cách em ôm người khác. Những hành động ấy chả ai coi nó là hành động ra dáng tiểu thư hết *cười*
Và gần đây nhất là cái sự hâm của em trong Dankeschon. Làm hẳn hướng dẫn clip cho fan "quẩy" theo up lên mạng. Và cái con người rất hăng máu, đứng ngay center là em chứ ai nữa.

Ngày đầu khi nghe người ta nói em giống Acchan, mình phủ nhận vì Acchan.
Lần thứ 2 phủ nhận em giống Acchan là sau khi đã thích em.
Mình thích Ikuchan vì đơn giản đó là em, vì em là người mà thi thoảng mình phải cười và gọi Iku-hâm. Giờ sắp lên tầm bias đến nơi rồi vì thấy ngay cả những ngón tay của em cũng thật dễ thương. Và cái biểu cảm của em khi bị ấn huyệt chân hay ăn kem sầu riêng, nó đều khó quên theo 1 nghĩa nào đó cả *cười*

Mình thích cả cái sự hâm hâm chập chập, cả những hành động bất thường lẫn cái hình ảnh bên phím đàn của em.

Ngày em thông báo tạm dừng hoạt động, mình chợt nghĩ, hay mình cũng tạm nghỉ tung tăng để mà ôn thi, dù kì thi của mình nó khác em nhiều *cười*. Thời gian tới thiếu vắng em, hẳn là xem show Nogi sẽ có chút chán. Nhưng em nghỉ hoạt động là vì tương lai, vì con đường phía trước, là việc phải ủng hộ.

Chờ ngày em trở lại. Nếu vào đúng mùa thu mà em nói, mình sẽ rất vui. Còn nếu muộn hơn cũng chẳng sao cả. Miễn là em trở lại.

Sẽ có lúc tôi sang đó để tìm gặp em, dù mất nhiều năm, dù có thể sẽ không được như tôi mong muốn.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét